Pages

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

NGUYỄN NHƠN - ĐÂU LÀ CON ĐƯỜNG SỐNG CHO ĐẤT NƯỚC HÔM NAY?!

Trích: “ Thời cơ Cách mạng Nhung VN đã đến, nhưng thời cơ không đợi những kẻ chần chừ. Chần chừ trước họng súng Trung quốc là tự sát. 
…Nguyên nhân, như mọi khi, vẫn nằm ở thể chế chính trị. Thể chế nào hành xử ấy. Trong thể chế độc tài, quyền lợi của nhiều nhà cầm quyền tách rời, đi ngược lại quyền lợi của toàn dân. Đó cũng chính là “gót chân A sin”, để đến một ngày, không những dân Việt Nam bị nước mất nhà tan mà sớm muộn quyền lợi của nhà cầm quyền cũng mất.
                             ( Võ Thị Hão – Một Quốc Gia Đang Tự Sát ?! )

  Trên đất nước việt cọng hôm nay, chổ nào cũng là gót chân Achilles chí tử!
Ngày nay, từ kinh tế, tài chánh, chánh trị, xã hội, đụng vào chỗ nào cũng là gót chân Achilles của nhà nước xã nghĩa. Tiêu biểu về giáo dục: Cô giáo trẻ đi dạy, trẻ con đi học, hoặc đeo dây cáp qua sông, hoặc chui bao nylon qua suối đi dạy, đi học thì đâu còn gì để nói. Môn sử học cả khóa chỉ có một học sinh chọn làm đề thi thì lịch sử nước nhà mai nầy đâu còn ai biết!
Ngoài ra còn những nan đề còn chưa liệu tính:
CÁC YẾU HUYỆT CSVN CÒN CHƯA KHAI MỞ
Nhân một buổi mạn đàm giữa nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và các bạn trẻ, tất cả đồng nhận xét, “vấn đề đất đai” là tử huyệt của chế độ csvn. Thật tình mà nói, dưới chế độ toàn trị cs, xã hội VN hầu như hỗn loạn. Mọi trật tự, kỷ cương đều đão lộn! Quan quyền hiếp đáp, cướp giựt dân đen không thương xót. Công an có trách nhiệm bảo vệ dân, lại hành hạ, giết dân giữa thanh thiên, bạch nhựt. Nhà cầm quyền thay vì giúp đở dân “an cư, lạc nghiệp”, lại đi cướp nhà, cướp đất, để người dân tuyệt đường sinh kế! Từ chánh trị, kinh tế chí đến văn hóa xã hội, đâu đâu cũng là tử huyêt chí mạng. Chính trị theo Tàu, dân chống đối, không để yên. Theo Mỹ thì Tàu cắt cổ. Trung lập theo lời mách nước của ông đại khoa bảng họ Vũ lại càng vô phương, bởi vì thời đại ngày nay là “Thời đại Chánh trị hóa toàn cầu hay là DÂN CHỦ HÓA TOÀN CẦU “ thì cũng vậy. “Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong” thuận theo thời thế, cùng chung sống, lam ăn với thiên hạ, bằng cưởng lại là cu ky một mình, chỉ biết thần phục Tàu quỵ lụy cầu sinh, vừa hèn vừa nhục. Kinh tế, tài chánh đang trên đà phá sản, mới mấy tháng đầu năm mà hàng ngàn công ty, xí nghiệp dẹp tiệm, lạm phát hai số 18-20% kinh niên. Xã hội nhiễu nhương, dân tình lừa đão nhau tranh sống “lửa cháy nhà bên, bình chân như vại,” ai chết mặc ai! Cho nên chỉ xin kể lại đây ba nan đề còn chưa giải đáp kêu là yếu huyệt còn chưa khai mở.
THANH NIÊN SINH VIÊN
Đây là trọng huyệt của chế độ, xương sống và tương lai của đảng csvn: Đoàn thanh niên cs hồ chính mi. Vai trò của lực lượng nầy thật là to lớn. Vậy thử xem “ Thanh niên là Tương lai, Rường cột Quốc gia “ hay là “ Tà đảng phá gia chi tử?”
Ngày xưa, trẻ em trong làng quê, buổi trưa lên võng nghe bà ru: “Bé ơi, con ngủ cho say để cho cha mẹ đi cày ruộng sâu.” Lớn lên, cắp cặp đệm đi học trường làng, nghe thầy, cô dạy: “Quốc là nước. Gia là nhà. Cái nhà là nhà của ta.” Sáng tinh mơ, đất còn mờ tối, đốt “con cúi” rơm soi đường ra trường tỉnh học. Mỗi khi bãi trường, lòng vui hớn hở, xem các chị sắm vai hai bà Trưng đánh đuổi giặc Tô Định chạy về Tàu. Xem các anh diễn kịch Diên Hồng, đáp lời vấn:
Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?
Em dõng dạc đáp lời: Quyết chiến
Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh
Em cả tiếng đáp: Hy sinh
Lòng yêu nước được gieo rắc, vun bồi từ thuở ấu thơ. Vì vậy mà “ sâu rễ, bền gốc.”
Còn như ngày nay, “người ta” chỉ dạy “Trung với đảng, hiếu với dân” từ khi em bé còn “ quàng khăn đỏ.” Dân nói đây cũng không phải là cha mẹ của bé mà là quần chúng của đảng, “chỉ biết còn đảng, còn mình.” Cho nên xã hội VN băng hoại từ gốc. Tuổi trẻ làm sao không còi cọc!
Nhưng mà trời cũng còn thương đất nước Việt Nam, phát minh ra máy điện toán, tuổi trẻ nhờ đó gõ Google, tra cứu, học hỏi, tìm được nẽo về Dân tộc.
Trước tình cảnh đất nước ly tán, đảng csvn bạc nhược, hư hèn, dối trá, tham nhũng, thúi nát, bất công, tuổi trẻ vốn hào hiệp làm sao nhịn được!
Rồi đây tuổi trẻ VN sẽ dấn thân nhập cuộc, hào hùng đáp lại câu hỏi nhức nhối Việt Khang: VIỆT NAM TÔI ĐÂU?
Như vậy, nan đề thanh niên-sinh viên đã có lời giải đáp: Đó là tử huyệt chí mạng của bạo quyền csvn.
GIỚI TRẺ QUÂN ĐỘI
Một người lính trẻ canh gác trên hải đảo Trường Sa viết trên Danlambao: Ngày ngày, anh nhìn ra khơi thấy khinh tốc đỉnh giặc Tàu diệu võ, giương oai khiêu khích. Vì lịnh trên không cho phép phản ứng, người lính trẻ chỉ biết tủi hờn, nhịn chịu! Những đêm khuya thanh vắng, chạnh tưởng nỗi nhà, lòng khoắc khoải: Không biết rồi đây, cha mẹ già có bị cường hào, ác bá cướp mất ruộng, vườn, nhà cửa như bà con khác hay không?!
Quân đội là của ai? Nếu thật là của Nhân dân, tại sao không vì nhân dân chiến đấu, bảo vệ ngư trường, cuộc sống của ngư dân? Vì sao không bảo vệ được lãnh hải thuộc chủ quyền đất nước? Câu hỏi Việt Khang “ Việt Nam tôi đâu ?“ lại càng thêm nhức nhối lòng người lính trẻ. Nếu chẳng may gia đình người lính ấy lại lâm vào tình cảnh mất nhà, mất đất thì … đúng là: Thù nhà, nợ nước hai vai nặng!
Trường hợp ấy, câu hỏi được đặt ra là: Anh lính trẻ đứng về phía nào? Về phía đảng bán nước, hại dân hay đứng về phía dân tộc chống xâm lăng, chống áp bức, bất công?
Câu trả lời chẳng cần suy nghĩ cũng đáp ngay được. Cọng dảng thời cũng biết như vậy cho nên mới lật đật bày ra chiến dịch “chống diễn biến” từ trong hàng ngủ bộ đội.
Nhưng mà dù gian xão, mưu lược lẽ nào, làm sao lấy thúng úp được voi khi sự thật phô bày lồ lộ. Hãy đợi đấy, bọn điêu ngoa cs, tử huyệt nầy đã phơi bày, chỉ chờ ngày nhân dân vùng dậy điểm.
GIỚI TRẺ CÔNG AN
Một cán bộ công an viết lá thơ dối thoại với tác giả Le Nguyen trên Danlambao. Anh nầy là cán bộ cấp cao, từng ra nước ngoài làm nghiệp vụ. Anh khẳng khái đặt vấn đề: Các bạn có lập trường giải thể chế độ cs, tôi có lập trường “ tự đổi mới đảng “ để được tốt hơn và tồn tại. Nếu các anh thắng, tôi sẳn sàng đi “giáo dục tập trung cải tạo.”
Đó là trước khi có tiếng bom, tiếng súng Đoàn Văn Vươn, trước khi có dân bị cướp nhà cướp đất liên tục biểu tình khắp nơi, khắp chốn, trước khi có việc dân rượt chém công an rồi tự tử, trước khi có việc dân đem hòm người chết vào trụ sở công an gây náo loạn, trước khi có việc người dân kéo nhau xông vào trụ sở Ủy ban Phường, xã đập phá tan hoang!
Trước tình cảnh ấy, người cán bộ trẻ có ý thức kể trên nghĩ gì? Khi mà mọi nỗ lực đổi mới đảng của anh hầu như vô vọng. Khi mà trên bảo, dưới không nghe. Khi mà Thủ tướng ra lịnh, bí thư đảng Hải Phòng coi như đồ bỏ. Khi mà bí thư đảng ủy Hải Phòng đứng giữa đại hội chửi bố cựu Chủ tịch nước Lê Đúc Anh là nó hùa theo phe thằng Vươn! Khi mà quyết nghị “ Chỉnh đốn đảng” như tờ giấy lộn, chỉ làm trò cười cho bọn mafia tham nhũng!
Tôi tin rằng người cán bộ ấy, một khi đứng trước tình thế một mất, một còn sẽ có sự chọn lựa dứt khoát như thái độ thẳng thắng biểu lộ trong lá thơ trên: Đứng hẳn về phía nhân dân như danh hiệu công an nhân dân của anh.
Có người sẽ nói rằng: Chỉ có một số ít có hiểu biết như người cán bộ nọ, còn phần đông kém hiểu chắc đâu được như vậy? Thì đây: Trong cuộc biểu tình lịch sử ngày 5 tháng 6 năm 2011, có một tấm hình. Một em bé gái đứng trước hàng rào cản, mắt đăm đăm nhìn thẳng vào mặt ba người “công an đường phố” trẻ. Vẻ mặt bé buồn bả, phiền trách. Các anh công an gồng tay, bắp thịt cuồn cuộn, giữ chặt rào cản. Nhưng mặt cúi gằm ra chiều hỗ thẹn trước sự lẫm liệt của em gái nhỏ! Vậy đó, chính khí khuất phục tà quyền, bạo ngược là như vậy đó! Khí hạo nhiên, chí đại chí cương là như vậy đó!
Tôi tin rằng khi sự thể đi đến chỗ quyết liệt, không thiếu gì người trẻ có lòng, dù không quay về với đồng bào, chắc chắn cũng khước từ dùng bạo lực súng đạn.
Lại càng không loại trừ trường hợp những người sĩ quan công an trẻ có ý thức như người cán bộ kể trên, một khi nhận thức được tà đảng cs chỉ lợi dụng họ để duy trì quyền lực và hưởng lợi thì cũng có thể, vì phẩn uất, chính tay họ loại trừ đảng quỷ cs cũng chưa chừng.
Rốt lại, công an bảo vệ đảng hay trở thành tử huyệt chí mạng của đảng cũng còn tùy thời cơ.
                          Một cuộc Cách mạng Toàn triệt là cần thiết
Người cộng sản Nga cương nghị Yeltsin xác quyết: “ Cộng sản không thể cải sửa. Cộng sản phải đào thải tận gốc.
Đó là vì sao mà tôi cổ võ một cuộc Cách mạng Toàn triệt để giải trừ tuyệt nọc ách nạn toàn trị việt cộng để cứu dân, cứu nước
                                                 ………………..
Tôi có hai đứa cháu ngoại sanh đôi 7 tuổi. Chúng nghe hiểu nhưng nói tiếng Việt không rành. Nhưng mỗi khi về thăm ngoại, chúng chấp tay, cúi đầu “ Cong chào on quại.” Khi ra về cũng vậy, “ Chào on quại cong dzề.” Nghe cháu thỏ thẻ mà thương, chợt nhớ lại lời mẹ dạy ngày xưa, một thời xưa nay  đã xa vắng, rằng: Trẻ nhỏ phải biết “đi thưa về trình”. Tôi vui lòng và cám ơn con gái, không ai dạy mà biết làm như bà nội, dạy con như bà nội dạy ba thuở trước.
Vẫn biết sau vài ba thế hệ nữa, dòng họ Nguyễn của tôi chỉ còn cái Nguyen không có dấu, giống như dòng họ Lý bên Cao Ly, ngày nay cũng chỉ còn chữ Lee sai chánh tả, nhưng mà hiện tại vẫn vui lòng vì con cháu tôi vẫn còn giữ được một nét lễ nghĩa của tổ tiên.
Cho nên khi đọc câu chuyện em bé bán gà trên net cảm thấy bùi ngùi trong dạ:
EM BÉ BÁN GÀCòn đây, chuyện trẻ thơ thời xã nghĩa ta
Bà lão Miền Nam ngồi xe lửa về Nam
Xe lửa ngừng nơi ga nhỏ
Một con bé dễ thương mời mọc
Cụ mua hộ bé con gà nướng
Bà cụ vốn không thích gà nướng
Nhưng thấy con bé dễ thương nên mua dùm
Con bé dềnh dàng gói con gà trong giấy báo
Xe lửa rục rịch lăn bánh mới trao con gà
Bà lão đưa trả tờ giấy bạc lớn
Con bé cầm lấy bảo để đi đổi ra tiền nhỏ thối lại
Lúc xe lửa phát chạy, con nhỏ liếc bà lão và cười
Bà lão chợt sinh nghi, mở gói giấy báo bự sự
 Chen ngoẻn có cái cổ gà dài ngoẳng
Cả trăm ngàn chỉ mua được cái cổ gà
Và…nụ cười đêu đểu của bé gái xã nghĩa ta!
Ngậm ngùi trẻ thơ thời đồ đểu
Vì sao để cho sự thể ra nông nỗi?!
Bởi vì lẽ tà quyền cọng sản thiếu một nền giáo dục Dân tộc – Nhân bản như sau đây:
Trước khi cắp cặp đệm học trường làng, ở nhà nghe lời mẹ dạy. Mẹ tôi là gái quê, chỉ dạy con theo tập tục làng quê hai điều đơn giản: Một là không được dối trá. Hai là, sống cho có nghĩa, có nhơn.
Dối trá là thế nào? Không cần tra từ điển, chỉ cần nhìn cái mông đít lằn ngang lằn dọc là nhớ đời. Khi lén mẹ đi tắm suối dìa, cặp mắt đỏ chạch, mẹ gặn hỏi: Lén má đi tắm suối há? Nỏ miệng trả treo: Hổng có, tui chỉ xuống chợ chơi. Mẹ bảo: À, cúi xuống đó! Nè, một roi về tội đi tắm suối. Nè, hai roi về tội nói láo. Nè, ba roi về tội cải lại má. Mỗi cái nè tiếng là một roi nhưng kết cuộc cái mông đít nhỏ tui chảy máu đỏ lòm, bởi vì cái roi là cành tre thô rút ra từ đống củi!
Nhơn nghĩa hả? Thật là dễ hiểu. Bửa kia, ỷ mình lớn hơn thằng Cu, con cậu tư lò rèn ở trước nhà, cải nhau một hồi rồi thoi nó một thoi, sặc máu mủi. Lần nầy ăn roi nặng hơn, bởi vì cái dzụ nhơn nghĩa nầy là chuyện lớn. Một là ỷ mạnh hiếp yếu là không phải lẽ. Hai là chòm xóm không biết nhường nhịn nhau. Ba là đánh gộp nhiều roi vì lòng lim, dạ đá, không biết thương người như thể thương thân, nhất là đứa em ở ngay trước nhà lại là con cậu tư.
Lớn lên, ra chợ Thủ, học trường tỉnh.
Năm năm mỗi lần nghe hè tới. Cây điệp già trước sân trường trỗ bông đỏ ối. Tiếng ve sầu rã rít  trong rặng cây huỳnh đàn ngoài song cửa lớp. Lòng trẻ thơ rộn rả bôn chôn, mong mau đến ngày bãi trường để xem các anh, các chị diễn kịch.
Các chị diễn kịch Hai Bà Trưng. Em bé vỗ tay reo cười hỉ hả khi nghĩa quân “hai Bà” rượt bọn Thái thú Tô Định sút giày, mũ mảng chạy về Tàu. Đâu cần giở  Quốc sử Diễn ca cũng thuộc câu Lời nguyền Mê Linh:
                                 Một xin trả sạch nước thù
                                 Hai xin thu lại nghiệp xưa họ Hùng
                                 Ba kẻo oan ức lòng chồng
                                 Bốn xin vẽn vẹn sở công lịnh nầy
Các anh diễn kịch Hội nghị Diên hồng. Em bé nghe lời ca mở đầu, lòng rúng động:
                                Toàn dân nghe chăng?
                                   Sơn hà nguy biến
                                  Hận thù đằng đằng
                                   Biên thùy rung chuyển
Năm 1960, khi giặc cọng thừa cơ giáp Tết, đánh trận lớn Trảng Sụp, Tây Ninh, Tổng thống VNCH Ngô Đình Diệm tuyên bố Tổ Quốc lâm nguy, ban hành lệnh Tổng động viên. Hàng hàng, lớp lớp thanh niên Miền Nam lên đường nhập ngủ, tòng chinh, ngạo nghễ cất lời ca:
                               Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt
                              Xếp bút nghiên theo việc binh đao
                                    Giả nhà đeo bức chiến bào
                                   Thét roi cầu Vị ào ào vó câu
Ngày xưa, tráng sĩ “chiến trường da ngựa bọc thây.” Ngày nay, tuổi trẻ Miền Nam, sa trường ngả gục, lá cờ vàng Quốc gia phủ áo quan!
Nhưng tấm lòng tuổi trẻ Miền Nam không vì vậy mà trở nên hận thù, sắt
máu. Trái lại, tâm tình tình càng thắm đượm yêu thương. Những ngày về phép, hò hẹn người yêu, “bóng nhỏ, đường chiều”:
                                   Ta nhẹ dìu nhau như tiếng thở
                            Thương nầy, thương cho bỏ lúc đợi chờ
Có khi không may mắn, người yêu lỗi hẹn, trên phố vắng:
                                  Từng bước, từng bước thầm
                                    Khi người yêu không đến
                                     Tuổi xuân buồn lặng câm
                                     Đi trong chiều mưa hoang
                                       Đời biết ai thương mình
Khi thua trận, tù khổ sai trên núi rừng Hoàng Liên, những khi lòng êm ả, nhìn sông núi Trường Sơn với vẻ đẹp hùng vĩ, giang sơn gấm vóc của tổ tiên:
                                     Suối A mai trong vắt
                                    Bến Ngọc buổi chiều tà
                                    Đỉnh Phục Linh vòi vọi
                                 Khói chiều vương mái rạ nhà ai
Tuổi trẻ Miền Nam, sống và chiến đấu chỉ vì tình thương và lẽ phải, không mê mờ vì bất kỳ chủ thuyết nào.
Cho nên ngày nay, thân lưu lạc xứ người, nhìn về quê nhà, những thảm trạng như em bé bán gà, nghĩ thật là chua xót.
Nguyên do, bởi vì đâu? Chỉ vì bọn cọng sản mê mờ chủ thuyết Mác lê, cai trị và giáo dục theo tà thuyết duy vật, phủi sạch truyền thống Nhân Nghĩa Dân tộc mới ra nỗi!
Nếu sĩ phu và giới trẻ cứ mắt lắp tai ngơ, không quyết lòng tiến hành công  cuộc cách mạng Dân tộc Toàn triệt, sớm giải trừ nọc độc cọng sản thì đời con của em bé bán gà sẽ lại cũng giống như mẹ, mới nứt mắt ra đã biết lừa đảo, chụp giựt để cầu sống!
                                          Nguyễn Nhơn

Không có nhận xét nào: